init: add README.md
Vì sao?
Năm vừa rồi mình đã nhận được lời khuyên trong những hoàn cảnh hoàn toàn không liên quan tới nhau, rằng mình nên chia sẻ nhiều hơn.
Từ nhỏ, mình luôn là được coi là một đứa ít nói. Không phải vì mình không thích nói chuyện, mà phần lớn thời gian, mình không chắc mình phải nói điều gì. Mình thấy ngưỡng mộ những người bạn xung quanh mình họ thực sự thoải mái chia sẻ cảm xúc bản thân. Dù đó những niềm vui nhỏ khi chụp được một tấm ảnh đẹp, những câu chuyện hài hước hàng ngày, hay than thở về một vị khách hàng xấu tính ở chỗ làm.
Mình luôn tự thắc mắc rằng sao bản thân lại không chia sẻ nhiều hơn, hoạt ngôn hơn. Có lẽ vì ngại. Vì không tìm thấy chủ đề gì để nói. Hay vì mất tập trung. Dù đã cố gắng tương tác, tham gia nhiều hơn vào các cuộc trò chuyện, nhưng hầu hết thời gian, mình chỉ ngồi ngẩn ngơ, trôi đi đâu đó giữa những đoạn hội thoại.
I got this weird feeling with every conversations. Like I’m on the outside of it, looking in. Saying what I need to get by. The next sentence that will get me through. The next sentence to get to the end of the conversation. I don’t feel anything for the persona that I’m talking to. I don’t feel anything for the thoughts that I have.
Dạo gần đây mình hay rơi vào tình huống mà trong đó mình cần chia sẻ, dù đó là một vấn đề hoặc kiến thức trong công việc với đồng nghiệp, hay một cảm xúc, hay một suy nghĩ với một người bạn. Những lúc ấy mình ước gì không phải là một đứa trầm tính như hiện tại, rằng mình hoạt ngôn một chút, truyền đạt dễ hiểu hơn một chút thì có lẽ mọi thứ đã dễ thở hơn. Có lẽ, dù muốn hay không, mình sẽ luôn cần truyền đạt những suy nghĩ của mình với người khác một cách nghiêm túc.
Suy cho cùng, chỉ khi ta nói ra, người khác mới có cơ hội để hiểu.
Như nào?
Mình cảm thấy thật khó để có thể dùng lời nói để truyền tải hết những suy nghĩ của mình.
Những lời được nói ra, nó chỉ được tiếp nhận ngay lúc đó. Khi đi vào tâm trí của người nghe, nó sẽ tồn tại ở một phiên bản đã được chỉnh sửa khi qua lăng kính tiếp nhận của người nghe. Mỗi khi muốn lục lại những suy nghĩ của mình, trong đầu mình hoặc qua lời nói của người khác, thứ mình tìm thấy sẽ chỉ là cái phiên bản đấy, cái phiên bản đã-được-chỉnh-sửa-đôi-chút đấy.
Đối vời những lời văn, nó sẽ dễ hơn. Mọi thứ được lưa lại, tất cả các phiên bản. Không phải tốn công lục lọi trong trí nhớ và tái hiện lại. Mọi thứ vẫn ở đó. Thứ thay đổi là tâm trí của người nói và người tiếp nhận.
Có lẽ đó là một phần mình thích lập trình. Cảm giác nhìn một ý tưởng mơ hồ trong tâm trí, dần xuất hiện ở trước mắt. Không cần phải hoàn hảo, mọi thứ hiện diện như là. Và điều hay nhất là mình có thể rời đi kể cả khi nó còn đang dang dở, không cần phải giải thích, và quay lại để tiếp tục hoàn thiện nó. Hay thi thoảng, lôi nó ra ngắm nghía, chau chuốt lại những suy nghĩ.
Thay vì viết mã nguồn, mình thể viết những suy nghĩ khác trong đầu.
Nhưng như vậy chưa được tính là chia sẻ bởi mình chỉ giữ cho riêng mình. Nhưng thật là khó để chia sẻ những gì bản thân nghĩ với những người thân hay bạn bè xung quanh mình.
Tưởng tượng sau một ngày làm việc vất vả, deadline dồn dập, sếp thì khó tính, nhìn đâu cũng muốn chửi thề. Bỗng cái đứa bên cạnh bạn bắt đầu hỏi:
“Này, … có để ý lần cuối cùng bản thân cảm thấy thực sự hạnh phúc là khi nào không?”
Nghe xong chắc tức lộn ruột.
Tâm trí mình không phải lúc nào cũng đủ để chứa những suy nghĩ như vậy. Mình cần lấy nó ra, cất nó vào một góc. Để dành tâm trí cho cuộc sống thường nhật, cho gia đình, bạn bè và công việc. Chờ một dịp nào đó để mình có thể quay lại.
But there is a kind of luxury in asking, “What’s the meaning of life?” When you’re too busy getting by, or too busy caring for a loved one, you don’t often pause to ask what the point is; you just get on with it.
Cái gì?
Nên mình chọn để nó ở đây. Một cái góc nhỏ.
Mình thích một chốn như này. Của mình. Nhưng cũng không quá biệt lập, để mình có thể chào đón những người bạn của mình, hay những vị khách bất ngờ.